Chủ Nhật, 4 tháng 3, 2018

Thơ Ả Rập - Omar ibn Abi Rabia


Omar ibn Abi Rabia (644– 712/744) – nhà thơ Ả Rập chủ yếu sáng tác tác bằng thể thơ ghazal.

Tiểu sử
Omar ibn Abi Rabia sinh ra trong một gia đình giàu có của bộ tộc người Quraysh ở Mecca. Ông nổi tiếng bởi những bài thơ tình, ca ngợi tình yêu thể xác được tầng lớp quí tộc đương thời yêu mến.

Omar ibn Abi Rabia được coi là một trong những nhà thơ khởi xướng thể thơ ghazal trong văn học Hồi giáo.

Thư mục
*Nickolson, A literary history of the Arabs, L., 1907
*Kremer, Kulturgeschichte des Orients unter den Chalifen, Wien, 1875–1877
*Hartmann M., The arabic Press in Egypt, 1899; Huart, Littérature arabe, P., 1902
*Крымский А. Е., акад., Арабская поэзия в очерках и образцах, М., 1906
*Зайдан Ж., Та’рих ат-Тамаддун-аль-ислами, Бейрут, 1902–1906 



Divan của Omar ibn Abi Rabia

9 bài thơ

DÙ KHÔNG MONG ĐỢI

Dù không mong đợi, nhưng tôi nhớ
Về một người phụ nữ như phép màu.
Đôi chân thon thả và căng mọng cặp đùi  
Tôi sẽ không quên cho đến ngày xuống mộ. 

Tôi đã từng tận hưởng nhiều thích thú
Đã từng bóp bao bộ ngực căng tròn
Tôi thề với bình minh và với hoàng hôn
Điều này không hề lỗi lầm gì cả. 

Còn bây giờ tôi tự mình an ủi
Vì chưa bao giờ trách cứ gì em
Tôi gọi em: “Đến làm khách nhà anh
Em sống ra sao ở miền xa ngái?”

Cám ơn bề trên đã rủ lòng thương
Cho gặp em, một người hay ghen tỵ
Tôi mong em như một cơn mưa nhỏ
Và yên bình như dòng nước mùa xuân!

Và em giống như một con linh dương
Trên đồi cỏ non tung tăng nhảy múa
Như mặt trăng dịu dàng trong đêm tối
Với vũ điệu vui trong một vòng tròn. 

Giờ lại khát khao hò hẹn cùng em
Giờ tôi ước ao và tôi mong mỏi
Em cứ khổ đau như tôi đau khổ
Và hãy ghen như em vẫn từng ghen!

Tôi đâu phải người theo dõi gì em
Làm cho em ngại ngùng lần gặp gỡ
Hay có ai đó tìm cách cản trở
Ghé tai em nói những tiếng thì thầm?



EM ĐẸP VÀ DUYÊN DÁNG

Em đẹp và duyên dáng
Mặt sáng hơn mặt trăng
Như trong đêm trăng tròn
Từ trên cao nhìn xuống. 

Bờ vai em hơi tối
Làn da thật mỏng manh
Và đôi môi nhẹ nhàng
Ngực cao và sôi nổi. 

Em lắc mông nhẹ nhàng
Rồi cất bước lên đường.
Anh không cần người khác
Dù một chút – vẫn không. 

Tôi nghe tiếng bước chân
Biết rằng em đang đến
Em có bao người bạn
Tôi sẽ mãi mãi quên. 

Chỉ một điều tôi biết
Cho cuộc sống tinh thần
Tâm hồn tôi cần em
Như thị và thính giác.



ĐÔI MẮT EM LẤP LÁY

Đôi mắt em lấp láy
Sau giấc ngủ qua đêm
Cả thành phố ngạc nhiên
Khi em đi qua đấy.

Tôi vô cùng bối rối
Hỏi nhỏ: “Em là ai?”
Tôi hỏi trong rụt rè
Không nhận ra mình nữa.

Em trả lời như vậy:
“Em là gái nhà lành
Em đang đi tìm anh
Mà không cần xấu hổ”.

“Em nói thật không đấy?” –
Tôi hỏi rất thật thà.
Em rằng: “Thánh Alla
Trừng phạt em như vậy”.

Tôi trả lời: “Nếu thế
Em sẽ khổ dài lâu”.
Em trả lời: “Cùng nhau
Ta chịu chung đau khổ”.


CHỈ MỘT MÌNH EM

Chỉ một mình em anh nhớ về
anh không ngủ trong đêm vắng.
Còn khi gần sáng anh ngủ mê
thì em lại đến trong giấc mộng.

Một phút ngỡ là muôn năm
khi em nơi xa vắng.
Còn khi bên em thì dù cả vĩnh hằng
rất nhanh và rất ngắn.


EM ĐẾN TRONG ĐÊM NÀY

Em đến trong đêm này
dịu dàng và đằm thắm
Và những giờ không ngủ vụt bay
trong đêm này rất sáng.

Bình minh đến chẳng hề mong
nhưng người yêu chưa cất bước.
“Em không giã từ anh, ồ không
em thốt lên trong nước mắt.


EM ĐÃ BỎ BÙA TÔI

Em đã bỏ bùa tôi
giống như người làm phép thuật
Như đội quân bao vây
một vương quốc và chiếm được.

Tôi mang ơn số kiếp
ca tụng phép yêu tinh
Ngợi ca phép lạ của nụ hôn
và ấn tượng mê hồn trong ánh mắt.

Em nói với tôi rằng: “Hẹn gặp!”
Nhưng chẳng biết đến bao giờ?
Em cười bảo: “Đến ngày kia!”
như mọi khi, em luôn tinh nghịch.



ANH YÊU NGƯỜI CON GÁI

Anh yêu người con gái đẹp xinh
anh hạnh phúc, sung sướng.
Đừng biến người ta thành thần tượng
thành thần thánh, thiêng liêng.

Đi đến gặp gỡ với người
thì tình yêu trao hết.
Nhưng chỉ ít khi đến thôi
kẻo lại rồi chán ngắt.

Đừng nhắc hoài: “Yêu em, yêu em!”
niềm hân hoan giảm bớt.
Gặp gỡ người chớ cầu xin
đừng van nài, đừng khóc.

Đuổi theo tình – tình bỏ
tai hoạ khôn lường:
Người ta sẽ trả lời: “không”
thay vì trước đây nói “có”.


CON TIM ANH ĐAU ĐỚN

Con tim anh đau đớn
vì ánh mắt của em!
Bước đi trong gió của em
như dương liễu đung đưa từ sáng sớm!

Rất khoan thai, uyển chuyển
hình dáng của em!
Em cười – anh như được hồi sinh
em quay đi – anh trở thành chết điếng.

Không ai biết được ta yêu nhau
ta gặp nhau không hề biết trước.
Tình yêu – gặp gỡ rồi ly biệt
tất cả số kiếp định rồi.


SUỐT CẢ ĐÊM KHÔNG NGỦ

Suốt cả đêm không ngủ
ta chỉ có một mình.
Chớ tranh luận với người yêu đẹp xinh
người tự đặt mình vào chỗ.
Người trở về thì ta vui vẻ
người ra đi tai hoạ khôn lường
Chia tay nhau – ta mất tất cả
nhìn thấy người – hồn lại hân hoan!




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét